Luyến Ái Vương Phi – C29


Chương 29. Huyền Môn Trang Mất Mặt

Nếu như câu nói nhan sắc khuynh quốc khuynh thành là của người khác khen tặng Huyền đại tiểu thư Huyền Môn trang bài danh đệ nhất thiên hạ thì không lấy gì làm lạ, nhưng đây lại là lời của một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên, khí chất bất phàm như nàng nói quả làm người ta phải suy nghĩ lại cái danh xưng kia có xứng với ả hay không.

“A, hay ngươi không thích vào chốn phong trần đó? Sợ bị trà đạp? Không sao ta sẽ chiếu cố ngươi, cho ngươi vào làm quân kỹ, nghe nói quân sỹ phía biên giới giáp với nước Đa Đạc rất dũng mãnh nha, sẽ yêu chiều, nhẹ nhàng với ngươi. Ha ha ha. Tin rằng cuộc sống của Huyền cô nương cũng không nhàm chán nữa đâu.”

Nghe được những lời này của nàng ba kẻ nào đó lạnh sống lưng thầm tự nhủ không nên đắc tội với chủ mẫu tương lai. Còn y thì xanh mặt mặc dù đó là tiểu muội của mình nhưng tin rằng nếu nàng muốn thì không ai có thể cản được, ngay cả Ngô gia trang mà nàng còn dám đụng tới thì nàng còn ngại gì cơ chứ? Hơn nữa tin rằng hắn cũng không để nàng ủy khuất hay phải chịu tổn thương. Y thật lo cho muội muội ngu ngốc của mình.

Riêng ả mặt hết trắng lại đến xanh rồi chuyển sang tái nhợt, lúc này ả cũng quên chính mình là Huyền đại tiểu thư của Huyền Môn trang uy trấn giang hồ, chỉ biết khiếp sợ và khiếp sợ.

“Ngươi.. ngươi..”

“Ây da, cô nương sao lại ấp úng thế? Không nói được sao? Hay là chưa thỏa mãn với mấy “thú vui tao nhã” dành riêng cho dạng mỹ nữ như cô nương? Không sao, ta còn nhiều trò “tao nhã” vô cùng hợp với đại mỹ nữ Huyền Nghi đây. Nếu không hài lòng ta sẽ giúp ngươi chơi vui hơn.” Nàng đi về chỗ ngồi cười như không cố ý pha trò.

Chuyện này mà nàng cũng nghĩ ra được? Nàng nghĩ ai dám chơi cái trò chơi kinh khủng của nàng cơ chứ?

“Lâm cô nương, tại hạ thay mặt muội muội tạ tội với Lâm cô nương, tiểu muội còn nhỏ chưa hiểu đạo lý mong Lâm..” Y đứng ra nhận lỗi với nàng nhưng chưa hết lời đã bị nàng chặn họng, sắc mặt đanh lại.

“Tạ tội, người đắc tội ta là nàng ta, nàng ta không xin lỗi ngươi xin lỗi cái gì.”

“Hơn nữa… tuổi cũng muốn hơn ta, còn nhỏ bé gì nữa? Huyền Môn trang không biết giáo dục con cái sao?”

“Ách.. ta… ta thân là đại ca nên…” Một lần nữa lại bị nàng chặn họng

“Giờ ta giết ngươi xong rồi đến thắp cho ngươi nén hương tạ tội với ngươi được không?”

Nàng hỏi, y không đáp, không ai đáp lại.

“Ngươi câm à? Ta đang hỏi ngươi đó, lúc nãy còn muốn nhiều lời.” Nàng tức giận chất vấn, nàng ghét cái kiểu bảo hộ che chở như thế này, quá mức ỷ lại, yêu thương bao bọc không phải là nuông chiều để cho muốn làm gì thì làm, sai trái không biết nhận lỗi, kiêu ngạo hống hách.

Không hiểu sao đứng trước con người như nàng mấy nam nhân đại danh đỉnh đỉnh như y cũng phải khiếp sợ. Còn hắn, cho hắn đấu khẩu với nàng hắn cũng không có tự tin đáp trả.

Không ai lên tiếng.

“Ta là định đến gặp phụ mẫu ngươi nói chuyện, nhưng sẵn đây ngươi muốn thay mặt làm trưởng bối thì ta cũng phụng bồi.”

“Đạo lý cái nào đúng cái nào sai, cái nào nên làm cái nào không nên làm, làm người phải nên như thế nào đứa trẻ lên ba cũng đã được giáo dục, tiểu muội ngươi dốt cuộc đã mấy tuổi mà còn chưa được dạy qua? Trong mắt nhà giàu các ngươi mấy tuổi mới được coi là lớn? Lẽ nào việc bày mưu tính kế thuê Kiếm Hồn giết ta là việc của trẻ nhỏ không hiểu chuyện làm sao? Nhà các ngươi cũng giàu quá mà để trẻ nhỏ tiêu sài hoang phí tiền bạc nhỉ? Nghe nói nạn dân chết đói còn nhiều lắm đó, nên cống nạp triều đình tỏ lòng trung thành với Hoàng Thiên Quốc đi.” Nàng lớn giọng nói dụng ý là cho mọi người trong lâu nghe được. Đụng vào nàng đừng mong có kết quả tốt.

Tin rằng sau buổi hôm nay thể diện của Huyền Môn trang cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Cậy quyền cậy thế, không giáo dục được đạo làm người cho con cái để Huyền đại tiểu thư “trẻ nhỏ” ra ngoài gây sự lập mưu tính kế giết người đúng là nữ nhân thâm độc, Huyền đại tiểu thư “nhỏ tuổi” mà đã biết vung tiền thuê Kiếm Hồn giết người, trong khi đó nạn dân chết đói thì nhiều vậy mà từ trước đến nay lại vang danh Huyền Môn trang nhân nghĩa hay cứu giúp dân nghèo, xem ra phải xem lại. Trong tửu lâu một trận xôn xao.

“Lâm cô nương, tại hạ…” Y ấp úng. Mặt hồng lên vì xấu hổ, chưa bao giờ y chịu nhục như thế này mà lại không thể phản bác. (Lam: viết chương này ta thật tội nghiệp cho Kha ca ca). Nhưng y lại không có cách nào mà ghét nàng được, bởi tất cả nàng nói đều đúng.

“Lẽ nào Huyền thiếu trang chủ không biết đạo lý người khác đang nói cấm chen ngang, cái đạo lý tôn trọng người khác này mà Huyền thiếu trang chủ không biết?”

Nàng còn không nhớ mình chen ngang người khác mấy lần ư?Còn dở đạo lý này ra, da mặt cũng đủ dày, đây là tiếng lòng của hắn và ba kẻ ẩn nấp kia.

“Ta.. ta..”

“Lâm Tuyết Thần, ngươi đừng được nước lấn tới, đừng tưởng ngươi có Tiêu đại ca hậu thuẫn mà muốn làm gì thì làm. Huyền Môn trang cũng không phải là quả hồng mềm mà ngươi tùy tiện lấn áp” Mặc dù còn rất sợ hãi nhưng nhìn huynh trưởng ấp úng không nói nên lời, thường ngày được người ta tôn trọng nói chuyện với người khác cũng được kính nể ba phần giờ tiện nhân này lại dám làm huynh ấy xấu hổ, thật tức chết. (Lam: ngươi không nghĩ xem ai là người gây ra?)

Lời ả vừa rứt một đạo trưởng phong bắn ra, đánh về phía sau ả, bàn ghế, chén, bình trà tan thành bột vụn, bắn tận về phía trù phòng, mọi người chỉ nghe rầm một tiếng, trù phòng sụp đổ. Cũng may đang là giờ mùi, trong lâu hiện giờ vắng khách nhân, mà hầu hết mọi người ở lầu hai, phía sau Huyền Nghi không có người. Bàn họ ngồi lại là gần cửa sổ, đối diện với lối đi ra phía sau trù phòng. Mà giờ này trù phòng cũng không có người.(Lam: 14h chiều. ta nói lại nga. Giờ giấc thì ta không rõ lắm hình như là phân canh giờ như thế này: tí( 23-0h), sửu(1-2) dần(3-4) mão(5-6) thìn(7-8) tị(9-10) ngọ(11-12) mùi(13-14) thân(15-16) dậu(17-18) tuất(19-20) hợi(21-22) ).

“Ngươi nghĩ xem ta cần người hậu thuẫn sao? Không có bản lĩnh thì bớt gây sự cho ta.”

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, nội công thật thâm hậu, ra tay chớp nhoáng, nếu không nghe được mẩu đối thoại kia e là họ cũng không biết được ai ra tay.

Phu nhân cư nhiên lợi hại nha? Họ cũng không biết nàng ra tay lúc nào. Y cũng không lường trước được nàng cư nhiên ra tay.

Hắn luôn chiếu ánh mắt nhìn nàng, nếu không e là lúc nãy hắn cũng không nhìn thấy nàng ra tay thế nào. Hơn nữa, theo hắn thấy nàng dường như mới chỉ sử dụng ba thành công lực. Thật đáng sợ mà.

“Ngươi cũng câm miệng lại, còn chưa đến lượt ngươi há mồm, cứ ngồi đấy chờ rồi cũng đến lượt ngươi, không thiếu phần ngươi đâu.” Nàng băng lãnh quát khiến người trong tửu lâu khiếp sợ.

Vị cô nương này thật không tầm thường.

“Ngươi coi thường ta quá rồi, ta không phải loại nữ nhân chê cuộc sống quá dài và nhàm chán, không phải loại nữ nhân chuyên đi tính kế hại người, không phải loại nữ nhân mưu mô đoạt phu quân người khác, càng không phải nữ nhân cậy thế hiếp đáp người khác.” Nàng một hồi quát vào mặt ả.

“Huyền Nghi muội im đi.” Y cũng lên tiếng quát muội muội mình, dù sao đây cũng là tiểu muội sai, không lấy mạng nàng cũng là may lắm rồi.

“Đại ca..” Ả ủy khuất lên tiếng.

“Câm” Quát ả xong, quay sang nhìn nàng đầy tạ tội.

“Lâm cô nương, ta về sẽ giáo huấn lại nàng.”

“Nên giáo huấn lại. Trẻ nhỏ không nên chạy lung tung ra ngoài tính kế hại người, Yêu đương bậy bạ nhòm ngó phu quân tương lai của người khác, mong rằng Huyền Môn trang đừng giáo dục ra cái loại người đi cướp chồng người khác thích làm hồ ly, tiểu tam, như vậy ta thật lo cho bộ mặt của Huyền Môn trang.”

Trong tửu lâu một mảnh xôn xao. Thì ra Huyền đại tiểu thư là tiểu tam muốn đi cướp phu quân tương lai của người ta mà âm mưu giết người, thất đúng danh xưng hồ ly. Trong tửu lâu nữ nhân thì khinh bỉ căm giận, nam nhân kẻ háo sắc thì thương hương tiếc ngọc, kẻ quân tử thì lắc đầu không ý kiến.

Nàng còn biết lo cho thể diện của Huyền Môn trang, không phải đã bị nàng lấy hết đi từ nãy rồi sao? Đây là tiếng lòng của chủ tớ nhà ai kia.

“Tại hạ biết.”

“Huyền đại tiểu thư mong rằng tiểu thư nên ở tại khuê phòng học thêu thùa may vá chờ ngày gả ra ngoài, đừng ra đường chạy lung tung nhòm ngó phu quân người khác.” Nàng giọng bỡn cợt.

“Ngươi tiện nhân, ai là phu quân của ngươi, Tiêu đại ca là phu quân của ngươi bao giờ? Đừng nhận bừa?” Ả tức giận khi nàng nói hắn là phu quân nàng. Trong thâm tâm ả vẫn là không cam lòng.

“Huyền Nghi.” Y quát.

“Ta cũng chưa nói hắn là phu quân ta nha. Ồ, hóa ra Huyền tiểu thư là có ý với Tiêu Vu công tử?”

“Huyền Nghi, ngươi câm miệng cho ta, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.” Hắn lạnh giọng quát.

“Tiêu đại ca.” Ả ủy khuất lên tiếng.

Hắn không thèm để ý quay sang nàng bộ mặt ủy khuất.

“Nương tử, nàng không nên nói thế nha, dù sao cũng có vật đính ước rồi, sao có thể không thừa nhận vi phu? Ta thề ta và ả không có gì với nhau cả. Nương tử, nàng phải tin ta nha.” Thật tức chết hắn, phải khổ sở thế nào mới có thể làm nàng tạm chấp nhận được mà ả tiện nhân này vì một câu nói mà làm công sức của hắn đi tong, nghe nàng gọi Tiêu Vu công tử mà lòng hắn hốt hoảng.

“Ai là nương tử của ngươi?” Nàng trừng mắt với hắn, hắn cũng thật mặt dày đi, giữa chốn đông người thế này mà một tiếng nương tử hai tiếng nương tử.

“Nàng, Lâm Tuyết Thần là thê tử của ta, vòng ngọc đính ước này nàng cũng nhận rồi, nếu nàng chưa thỏa mãn thì ngay ngày mai chúng ta về phủ cử hành hôn lễ ngay không phải đợi qua đại hội võ lâm nữa. Được không bảo bối?” Hắn cầm tay nàng giơ lên chiếc vòng ngọc trên tay nàng chứng minh cho mọi người biết lời của hắn là thật.

Nhìn thái độ của hắn nhất thời trong tửu lâu lại bàn tán, không ngờ Tiêu Vu công tử lạnh lùng, cao ngạo lại ôn nhu lấy lòng một nữ tử, lời đồn hắn không thích nữ nhân là sai nha, nguyên lai hắn đã có hôn ước lại là vị cô nương xinh đẹp động lòng người này, mà tựa hồ tình cảm rất tốt. Trong tửu lầu ai cũng hứng thú hóng chuyện, nguyên lai Huyền đại tiểu thư Huyền Môn trang vì hâm mộ Tiêu Vu nên đã thuê Kiếm Hồn giết Lâm Tuyết Thần cô nương, người đã có hôn ước với Tiêu Vu công tử nhằm đoạt phu. Mà Tiêu Vu công tử lại rất sủng vị hôn thê của mình.

Hắn thật chơ chẽn làm nàng nổi da gà, lại còn bảo bối nữa.

“Được rồi, ngươi câm miệng lại đi, làm người ta thấy ghê quá đi.”

“Hảo, nương tử.”

“Ngươi tốt nhất nên giải quyết cái số đào hoa này của ngươi đi nếu không thú về rồi ta cũng hưu ngươi.”

“Hảo, đã biết.”

“Ta mệt, ta lên nghỉ..” Nàng nói với hắn rồi quay sang huynh muội họ Huyền

“Nhị vị, thất lễ. À, Huyền Kha, lúc nãy ta nhất thời nóng giận đã quá lời với ngươi, mong ngươi quân tử đừng để bụng.” Nàng thật là biết lối vừa đấm vừa xoa mà.

“Không có gì, là tiểu muội của tại hạ sai, được cô nương lượng thứ là phúc khí của tiểu muội.”

“Được rồi, không cần khách khí.” Nàng nói xong thì rảo bước lên phòng nghỉ ngơi. Mệt chết nàng rồi, tối còn việc phải làm không thể ảnh hưởng.

Đi được mấy bước nàng bỗng quay lại nói với Huyền Kha,

“Đúng rồi, lúc nãy ta không cẩn thận làm dính Thượng Tàn Hoa vào người tiểu muội ngươi, ta cũng chưa thử độc tính của nó bao giờ bất quá Tàn Hoa thì Ngô tiểu thư có thử qua, ngươi có thể đến lĩnh giáo, ta chỉ biết… không nên chữa, cáo từ.”

Lời nói của nàng làm cho mấy người ở lâu cũng e ngại. Mặc dù họ không biết nó có độc tính gì nhưng nghe tên cũng đã không tốt đẹp gì rồi.

Y vừa nghe nàng nói như vậy cũng đủ biết sự lợi hại của nó, riêng ả thì không tin cái gì Thượng Tàn Hoa, mặc dù nàng không giỏi như đại ca nhưng bài danh giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng không phải để ngắm, nàng động thủ trên người ả sao ả lại không biết chứ?

“Ngươi đừng đắc ý sớm như vậy.”

“Vậy sao?” Nàng nhếch mép không nói gì mà đi lên lầu. Chỉ có hắn và y là hiểu có hay không nàng đắc ý quá sớm.

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Luyến Ái Vương Phi – C29

    1. uhm. cảm ơn nàng. mấy chap sau ta sẽ cố kéo dài ra thêm chút nữa. nhưng ta thấy chap của ta cũng dài rồi mà. sao cứ muốn ta kéo nữa thế? ta không có nước tăng lực, lỡ đứt gánh giữa đường thì sao?
      hihiihii. thanks nàng ủng hộ.

      Thích

  1. sakura

    Chị khi nào thì thi xong vậy?*gãi đầu ngượng ngùng* hì em phải thay đổi cách xưng hô oy, vì lúc trước k bik nên xưng hô đại thui ah nhưng giờ thì bik chị lớn hơn em ùi ^^!lâu k ghé thăm nhà chị mà thấy chị vẫn ra chap đều đặn mà vẫn đảm bảo dc việc học, em ngưỡng mộ thật đó!!!Chúc chị thi thật tốt nha, hjx e vẫn còn 2 ngày thj nữa >_<!

    Thích

    1. không sao. xưng hô thế nào mà em thấy thoải mãi là được rồi.
      cảm ơn em vào ủng hộ. *đỏ mặt ~ing* (giả vờ đó.)
      chị thì đang làm đề tài, vừa xong một cái. còn một cái nữa. 2 tuần nữa bắt đầu thi. nhưng vướng cái đề tài cũng khủng bố lắm.
      chúc em thi tốt nha.

      Thích

Bình luận về bài viết này