Luyến Ái Vương Phi – C31


Chương 31. Báo Thù – P1

Hắn không biết nàng có thù oán gì với Ngô gia trang, không phải chỉ bởi vì huynh muội Ngô Thông chọc vào nàng mà ẩn sâu trong đó có ẩn tình sâu xa mà hắn không biết. Lần trước ngoài phố khi biết được thân phận của huynh muội Ngô Thông, trong mắt nàng lướt qua rất nhanh tia chán ghét cùng địch ý. Hôm sau ở tại Ngô gia, khi vừa nhìn thấy Ngô Đạo, tia hận ý, căm hận lại nổi lên, tuy nàng khống chế tình cảm của mình rất tốt, mặc dù chỉ là vụt qua rồi biến mất nếu là kẻ khác e rằng hắn cũng không phát hiện ra, đáng tiếc người đó lại là nàng, người trong lòng hắn, người mà hắn để ý, không khi nào rời mắt khỏi người nàng.

Rốt cuộc nàng và Ngô Đạo có ân oán gì mà phải mạo hiểm chui vào hang cọp thế này? Khi nghe tiểu nhị nói nàng đã ra ngoài, hắn có dự cảm không lành, hắn biết nàng nhất định đến đây. Mặc kệ, dù nàng có cừu hận gì hắn cũng sẽ hỗ trợ nàng, bảo vệ nàng không bị kẻ khác làm tổn thương.

Hắn nghĩ nàng sẽ đến tìm Ngô Đạo nên hắn không do dự gì mà phi thân về khu đại sảnh cũng là thư phòng và nơi nghỉ ngơi của Ngô Đạo. Khi vừa đến đây hắn thấy được có rất nhiều hắc y nhân bao vây Ngô gia trang, đặc biệt là khu đại sảnh này. Xem ra Thần nhi của hắn không phải là vật trong ao, cũng đã có chuẩn bị trước.

Hắn vừa đến nơi thì cửa phòng cũng vừa khép, hắn cũng đã kịp nhận ra thân ảnh của nàng bên trong căn phòng, cẩn thận che dấu hành tung, một trong những sở trường của sát thủ là che dấu hành tung của mình, đó là điều tối quan trọng, mà hắn lại là Kiếm chủ của kiếm hồn vì vậy hắn rất tự tin nhưng có lẽ hắn đã nhầm. Tiến gần về phía căn phòng đó, khéo léo quan sát động tĩnh bên trong.

“Tiêu Vu phu nhân không biết đêm tối đến nơi đây có việc gì chỉ giáo lão phu?” Ngô Đạo cảnh giác nhìn vào vị khách không mời mà đến, lão biết nàng không phải là kẻ nên trọc vào, bất quá nỗi tức giận vẫn nhịn không được mà nổi lên, buông lời giễu cợt.

“Ngô trang chủ không vội, không nên tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe kẻo lại biến ngày mừng sinh thần thành ngày tang thì thật ủy khuất cho mấy vị phu nhân nha.” Nàng cũng không thèm quá để ý đến lão, tự nhiên đến ngồi vào ghế bên cạnh lão khiến lão càng thêm tức giận, thói quen khiến người ta tức chết không phải đền mạng vẫn được phát huy triệt để.

“Ngươi.. Nói, ngươi đến đây có việc gì?” Ngô Đạo tức giận gườm gườm nhìn nàng, Nếu không phải ta đang phải bảo hộ cho sự an nguy cho ngươi thì chắc chắn giờ này năm sau đã là ngày giỗ của ngươi, nhãi ranh.

“Ngô trang chủ nhìn ta như vậy là sao? Ông cứ yên tâm ta đến đây là để dâng tặng lễ vật mà thôi. Hảo ý, là hảo ý của ta đó nha.” Nàng cợt nhả mà đùa lão như đang đùa cợt con mồi của mình. Cũng như lúc trước khi thịt dê thì nên lùa cho nó chạy vài vòng thì thịt nó ăn mới ngon, rất không may cho lão là nàng lại rất thích ăn thịt dê.

Hắn bên ngoài, khuôn mặt đã sớm méo mó vì nhịn cười, hắn thật không hiểu nổi nàng, lúc thì cao ngạo lãnh khốc, khi thì lạnh lùng bá đạo, có lúc lại vui đùa cợt nhả, lúc thì lại ngây thơ, tinh nghịch, đáng yêu. Nàng thật có nhiều bộ mặt, nhưng bất cứ bộ mặt nào của nàng cũng khiến hắn yêu, hắn say.

Bên trong phòng, khuôn mặt của Ngô Đạo đã sớm méo mó.

“Lễ vật? E rằng lão phu không có diễm phúc này.”

“Ngô trang chủ, sao ông lại nói thế? Đừng đề cao ta quá chứ? Ta sẽ ngại đó, ta thật là mang lễ vật tới nha.” Nàng tinh nghịch nháy mắt với lão.

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đang nhìn chằm chằm vào lão làm lão có tia bất an, bất quá lão cũng không hiểu vì sao lại không thể dứt ra khỏi mà chỉ muốn đắm chìm trong hũ mật ong vàng rượm. Đang mờ mịt nhìn vào đôi mắt sóng sánh như mật ong kia cùng với suy nghĩ của mình lão chợt giật mình, lão lại có lúc lơ đãng thế sao? Nỗi bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Ngươi..”

“Ta sao? Ngô trang chủ? Lễ vật ta tặng rất thú vị nha? Vô cùng đáng giá đó? Lão không tin ta sao?”

Khỉ thật. Đúng là cáo già, thôi miên đến mức này mà còn chưa chịu rụng, không hổ là Minh chủ võ lâm, không thể xem nhẹ được. Bất quá không sao, xem ý trí của lão kiên định hay khả năng thôi miên của ta lợi hại?. Nàng tập trung hơn, nhìn sâu vào mắt lão, hơi vận công.

Trong chương cuối của Thần Quang bí tịch ngoài bí quyết không điểm huyệt, còn có một tầng nữa là thôi miên. Dĩ nhiên thôi miên của nàng ở hiện đại thì nàng đã là cao thủ không ai thoát khỏi, bất quá đối với những người có nội lực thâm hậu chống đỡ như Ngô Đạo thì khả năng thôi miên đó không thể sử dụng. Cũng rất may Thần Quang bí tịch có phần luyện thôi miên trung cấp sau đó là truyền nội lực trong thôi miên lên bậc cao cấp, dĩ nhiên người muốn luyện được khả năng này phải là người có căn cốt. Căn cốt ở đây là khả năng thôi miên trời sinh hay được truyền thụ từ đời trước. Thật không may, mấy trăm năm quá các bậc sư tổ của nương không ai có thể luyện được, mà nay nàng có căn cốt trời sinh nên việc luyện tập đến bậc cao cấp tương đối dễ dàng. Khi nãy nàng chỉ sử dụng ở dạng trung nhưng có lẽ nàng nên đổi rồi.

Tuy nội lực của Ngô Đạo có thể đã được coi là thâm hậu, bất quá cũng không thể so sánh với nàng, vì thế sau một hồi đấu nội lực thì lão cũng bắt đầu thuần phục.

“Ngô trang chủ? Ngài thích lễ vật này chứ?” Khi cảm thấy con mồi đã lọt lưới nàng mới có thể buông lỏng, nhẹ nhàng hỏi lão, chỉ thấy lão đờ đẫn gật đầu.

“Hảo, vậy thì ta lấy trà thay rượu kính ngài một ly. Chúc ngài ngày mai là ngày khó quên nhất trong cuộc đời ngài.” Nàng bưng lên ly trà trên bàn đã sớm nguội ngắt, rắc vào đó một lượng vừa đủ Cuồng Ngược Hoan, lắc đều rồi đưa đến trước mặt lão. Lão nhìn ly trà không do dự mà bưng ly trà uống hết.

“Tốt lắm, Ngô trang chủ, trà ngon chứ?”

 

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?” Lão cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết trên tay lão đang cầm tách trà nguội ngắt, bình sinh lão ghét nhất là uống trà nguội như thế này, thế mà hôm nay lại uống sạch.

“Ngô trang chủ thật khéo đùa, ông là minh chủ võ lâm, võ công cái thế, nội công thâm hậu, tiểu nữ chỉ là một oắt con sao có thể làm gì trang chủ?”

Ta nói ta thôi miên ngươi cho ngươi uống Cuồng Ngược Hoan xem ngươi có tức chết không? Xem như ta thiện lương, giúp cho ngươi giữ vững tâm lý trước khi “lâm trận”.

“Ngươi tốt nhất đừng dở trò gì trước mặt lão phu, nếu không đừng trách lão phu độc ác.” Ngô Đạo trừng mắt nhìn nàng, trong mắt toàn là hận ý, hận không thể một trưởng bóp chết nàng.

“Ngô trang chủ, ngài không biết “danh tiếng” trên giang hồ của ngài đã nổi lắm rồi sao? Thêm chút nữa có là gì? Ta đây phụng bồi.” Nàng cũng không sợ lão. Đùa à. Nàng mà phải vì lời đe dọa đó mà sợ hãi không phải quá mất mặt sao? Không phải quá có lỗi với nương? Với đảng, với chính quyền, với nhân dân, với tổ quốc, với đồng bào các dân tộc anh em xuyên không, với đoàn thể phụ nữ…ách, hình như nàng bị lạc đề rồi.

Đúng lúc này bên ngoài có từng trận bước chân, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai?” Lão tức giận quát.

“Là nô tì, Tiểu Giao.” Người bên ngoài lên tiếng đáp.

Nàng biết là đại tỷ và nhị tỷ đã xong việc, cũng nhanh gớm.

“Vào đi.” Lão đi vào chỗ ngồi, không thèm liếc nàng, nàng cũng ngồi vào chỗ nhưng lần này là ngồi ở bên dưới phía trái.

Bên ngoài đẩy cửa vào, một nữ nhân mặc y phục nha hoàn đi vào, khi đi qua nàng khẽ liếc mắt thấy nàng ra dấu tay OK, ý bảo mọi chuyện ổn thỏa nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp xúc với nàng nhiều Song Tử cũng học được mấy động tác tay kì quái của nàng.

Tuyết Thần cũng khẽ gật đầu ý nói tất cả đã xong.

“Có chuyện gì?”

“Bẩm lão gia, phu nhân có mang lễ vật đến nói muốn tặng cho ngài thôi.” Lúc này Tử Giao cũng không thèm giả bộ nữa, ngấc đầu thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt Ngô Đạo, trong mắt chỉ là hận ý và hận ý.

“Ngươi…”

“Mang vào.” Tử Giao lớn giọng phân phó người bên ngoài, rất nhanh liền có 3 hắc y nhân tiến vào trên vai là ba thân ảnh một nam hai nữ, đi đầu là một nữ nhân thân vận y phục nha hoàn không ai khác đó chính là Tử Linh.

Quẳng ba thân ảnh đó xuống, ba hắc y nhân kia hướng Tử Giao và nàng thi lễ,

“Bẩm đại các chủ, tam các chủ mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa.”

“Tốt, các ngươi lui đi, có gì ta sẽ phân phó sau.” Tử Giao ra lệnh cho bọn họ, rất nhanh ba hắc y nhân liền ly khai.

“Đại tỷ, tam muội lão già kia thế nào?” Tử Linh chỉ tay về phía Ngô Đạo thắc mắc.

“Các ngươi?” Nhìn ba thân ảnh bị quăng dưới sàn nhà kia là các con lão, trong lòng lão càng bấn loạn.

“Yên tâm, rất nhanh ngươi cũng như họ thôi.” Nàng ném ánh mắt khinh bỉ kèm theo hận ý không che giấu về phía lão.

“Các ngươi là ai?”

“Năm năm trước ngươi đã giết sư phụ ta hòng cướp đi Ảnh Liên các, ngươi không nghĩ là quên rồi chứ?” Tử Giao âm ngao trả lời, lời nói kèm theo sát khí.

“Tên cáo già nhà ngươi, năm năm qua tỷ muội ta đã phải chịu bao nhiêu thống khổ, ẩn nhẫn nhục nhã làm hạ nhân sống trong nhà kẻ thù giết sư là ngươi chính là chờ mong ngày hôm nay.” Tử Linh rống giận chỉ vào mặt lão mà mắng, bao nhiêu hận ý theo đó mà phóng ra.

“Các ngươi chính là Song Tử, song các chủ của Ảnh Liên các?” Lão khiếp sợ nhìn vào tỷ muội Song Tử. Năm năm ẩn nấp trong Ngô gia trang mà lão không biết gì, hôm nay lại bùng phát có thể nói là đã chuẩn bị kỹ càng không thể xem thường. Bất quá lão cũng lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, leo lên được đến cái chức minh chủ võ lâm cũng không phải đơn giản, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

“Chỉ dựa vào tỷ muội các ngươi? Mơ tưởng.”

“Nè, đừng có mà quên ta chứ? Ta sẽ thật thương tâm đó.” Nàng bộ dạng ủy khuất, lười biếng dựa trên ghế nhàn nhã nói.

Người bên ngoài thấy vẻ mặt đáng yêu này của nàng không kìm chế được mà phì cười.

“Còn không ra đây? Định dấu mặt đến bao giờ? Có tin ta móc mắt chàng ra không?” Nàng biết hắn theo nàng, ngay khi nàng vào trong phòng hắn đã đến, bất quá nếu hắn muốn cùng nàng “sinh tử chi giao” thì nàng cũng không ngại

“Haizz, nương tử của ta thật hư nha, đi chơi cũng không gọi ta theo, làm vi phu đây thật ủy khuất.” Hắn biết nàng không thể để ai dễ sống qua ngày mà, bất quá hắn cũng không ngại cùng nàng “phu xướng phụ tùy” nha. Vì thế hắn liền tiến vào phòng, bộ mặt cợt nhả hướng nàng lên tiếng.

“Ngậm miệng thối của ngươi lại đi. Tí nữa trở về đưa ta mười vạn lượng.”

“Mười vạn lượng?” Hắn khó hiểu, sao lại bắt hắn trả tiền? Bất quá nếu nàng muốn quản lý túi tiền của hắn thì hắn cũng không ngại đưa hết cho nàng, của hắn cũng là của nàng mà? Ngay cả bản thân hắn cũng là của nàng rồi.

“Ta không diễn kịch miễn phí, xem từ nãy đến giờ định quỵt à? Không có cửa đâu.” Nàng khinh bỉ nhìn hắn.

“Ây da, vậy mà vi phu lại tưởng nàng muốn quản ngân lượng của ta, ta còn muốn đưa hết cho nàng, ngay cả bản thân ta cũng dâng đến tận miệng cho nàng nha.” (Lam: ta nói này Hạo ca, Tuyết Thần tỷ thuộc dạng của ngon dâng tận miệng thì chê, mà của đi tranh cướp được ăn mới thích. VH: “mặt nghi vấn” thật sao? Vậy ta phải làm cao một tí mới được, Lam: “nhảy tưng tưng lên xoa xoa đầu Vu Hạo” trẻ nhỏ dễ dạy).

“Không có ứng thú, ngươi dâng cho Huyền Nghi đi.”

“Ta có thể hiểu là nàng đang ghen không?”

Nàng liếc cũng không thèm liếc hắn, quay mặt lại đối diện với Ngô Đạo.

“Thế nào? Lễ vật ta tặng không tệ chứ?”

Nhìn một màn “phu xướng phụ tùy” kia lão đã sớm tức giận không thể kiềm chế,

“Tiện nhận, Ngươi có ý đồ gì?”

“Ây da, danh xưng mới mẻ đó ta kham không nổi, nhường lại cho nhị vị tiểu thư đây.” Nàng nói rồi hướng mắt về phía Ngô Liên, Ngô Ngọc đang nằm dưới đất.

“Ngươi… Người đâu?” Lão tức giận hướng phía ngoài rống lên.

“Kêu làm gì? Để dành sức tí nữa dùng không phải tốt hơn sao?” Tử Linh lên giọng với lão.

“Ngô Đạo, thù hận năm xưa bây giờ trả hết cho ngươi.” Tử Giao lạnh lùng nhìn lão.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lão nhìn nàng hỏi, lão vẫn thắc mắc rốt cuộc nàng là ai? Có thù hận gì với lão? Lão biết nàng không phải dạng tầm thường. Nhưng lão nhớ lão chưa hề gây thù chuốc oán gì với nàng khiến nàng hận thù như thế.

“Lâm lão quỷ. ” Nàng nhẹ nhàng phun ra ba chữ, nhưng đủ để lão xanh mặt.

“Ngươi…” Mặt lão tái mét, giờ thì không giữ được bình tĩnh nữa.

“Bà là nương của ta.”

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Luyến Ái Vương Phi – C31

Bình luận về bài viết này