Luyến Ái Vương Phi – C34


Chương 34. Báo Thù – P4

“Chỉ dựa vào các ngươi?” Ngô Đạo khinh bỉ nhìn nàng.

“Ngươi không tin?” Nàng nhìn lão ta thách thức.

Nàng vừa nói, tay khẽ động, Ngô Đạo vừa định động thủ tiến tới nàng bỗng nhiên thân thể lão không thể cử động được. Đồng thời mẹ con Liên Mộng cũng bị một trưởng của nàng đánh đến hộc máu.

“Khụ khụ, tiện nhân ngươi…” Liên Mộng mắng chửi.

“Ngươi…” Ngô Đạo thấy mình không thể cử động tâm chợt hoảng, trên mặt đã sớm không còn tí huyết sắc.

“Ngươi không phải mê đắm Thần Quang sao? Ta hôm nay cho ngươi chết một cách thân bại danh liệt, tuyệt tự tuyệt tôn bởi Thần Quang.” Nàng nhìn sâu vào mắt lão, từ từ mở miệng,

“Há miệng.”

Lão ta cũng không nhiều lời nhìn mắt nàng đờ đẫn mở miệng. Nàng đưa vào miệng lão ta một viên dược đồng thời quay sang Tử Giao,

“Tỷ cũng cho tên nghiệt súc kia uống dược đi.”

Tử Giao nhanh nhẹn đến bên Ngô Thông đang nằm vật ra đất ôm mắt mà rên, bóp miệng hắn ta nhét vào một viên dược.

Mọi người bị một màn quỷ dị này dọa cho hoảng sợ, không hiểu vì sao tên Ngô Đạo kia lại làm theo lời nàng. Chỉ thấy chưa đầy một khắc sau hành động của cha con Ngô Đạo hết sức quỷ dị, một đại nam nhân như Ngô Đạo lại có hành động e ấp như nữ tử, nhìn bọn Yến Vĩ, Huyền Kha e ấp, tay bỗng trượt từ ngực đến bộ hạ của chính mình hoảng sợ hét lên,

“Aaaaa, tại sao ta lại không có ngực? Tại sao ta lại có tiểu đệ đệ của nam nhân?”

Không để mọi người kịp phản ứng thì Ngô Đạo đã cướp lấy thanh kiếm của một vị nhân sĩ gần đó cắt đi bộ vị quan trọng kia, chỉ thấy vật lạ rơi ra làm mọi người nhìn mà đỏ mặt, kể cả Lệ Ảnh, Tử Giao, Yến Vĩ, Huyền Kha… nhưng chỉ có nàng và hắn thản nhiên không quan tâm.

Ngô Thông cũng không khá hơn, mắt không nhìn thấy nhưng kiếm đã sớm được Tử Giao đặt vào tay hắn ta, vì thế hắn ta cũng không chần chờ mà tự cung theo lão cha luôn. Mẹ con Liên Mộng nhìn thấy thế hoảng sợ muốn phát điên.

“Lão gia, Thông nhi.”

“Phụ thân, đại ca.”

“Ngươi tiện nhân kia, ta giết ngươi báo thù cho phụ thân.” Ngô Liên, Ngô Ngọc xông lên muốn đến đánh nàng bất quá còn chưa tới được gần nàng đã bị nàng cho một chưởng, chưởng này là nàng dùng 4 thành công lực bất quá không lấy mạng bọn họ nhưng lại khiến cho họ vĩnh viễn là tàn phế.

“Ngươi tiện nhân, đừng tưởng có Ảnh Liên các là làm loạn, Ngô gia ta cũng không phải dễ chọc.” Liên Mộng nước mắt căm hận nhìn nàng rồi hướng ra ngoài rống lên,

“Người đâu?”

Bất quá nửa ngày cũng không có ai lên tiếng.

“Ngươi đừng có mất công như thế, tất cả đã có an bài, có lẽ giờ này không chết thì cũng tàn phế.” Nàng lạnh lùng nhìn bà ta, hảo tâm thông báo cho bà ta biết. Thực ra nàng có thể vô cùng thuận lợi như thế này cũng là nhờ hắn, hắn đã cho Kiếm Hồn cùng ám vệ trong cung dưới quyền hắn đến hỗ trợ nàng. Nhớ lại tối qua đã muốn đi ngủ nhưng Tử Giao lại đến nói kế hoạch có chút vấn đề đúng lúc hắn đến ngỏ ý hỗ trợ nên nàng cũng nhận lời. Thật ra nàng hoàn toàn có thể giải quyết, chỉ là sẽ có chút trở ngại, nhưng nàng không hiểu sao lại không có ý cự tuyệt hắn nên để cho hắn hỗ trợ.

Đúng lúc này một thân ảnh từ bên ngoài vọt vào, đến bên cạnh nàng và Tử Giao

“Đại tỷ, tam muội không xong rồi.” Tử Linh hướng nàng và Tử Giao thông báo trên mặt không giấu được nét hoảng hốt cùng lo sợ, chuyện gì lại khiến Tử Linh lo lắng như thế?

“Nhị tỷ, chuyện gì vậy?”

“Lúc chúng ta định giải nàng ta đến đây thì bị một toán hắc y nhân đến cướp đi, thân thủ vô cùng lợi hại, bọn chúng đả thương rất nhiều người của chúng ta, trước khi bỏ đi bọn chúng có để lại một thứ.” Nói đến đây Tử Linh lấy trong người ra một vật, vừa nhìn thấy vật này mọi người cả kinh ngay cả hắn – Tiêu Vu công tử sắc mặt cũng khẽ biến, đặc biệt là các vị trưởng lão, không hẹn mà mọi người cùng kinh hô,

“Huyết Ảnh Thần Giáo.”

“Huyết Ảnh Thần Giáo?” Nàng mới ra nhập giang hồ không lâu, trước đây cũng chưa nghe nương nói về Huyết Ảnh thần giáo này.

“Huyết Ảnh thần giáo là một ma giáo được một tử sĩ cao nguyên xây dựng lên cách đây khoảng 500 năm, truyền qua các đời giáo chủ và thánh nữ mà ngày càng phát triển mạnh mẽ. Bọn chúng chuyên dùng độc thuật kết hợp với ma trận thuật để vây hãm kẻ địch dồn kẻ địch vào chỗ chết, nhưng cũng không thể xem thường võ công của chúng. Võ công vô cùng lợi hại phóng mắt khắp thiên hạ ngoại trừ Thần Quang thì không có gì địch lại chúng, bất quá nghe nói chỉ có người nào luyện được đến cảnh giới cao nhất của Thần Quang và nhận được sự bảo hộ và trợ giúp của cặp linh vật của trời đất là Loan Phụng thì mới có thể thắng được Huyết Ảnh thần giáo. Nghe nói năm xưa sư tổ của Lâm lão quỷ là kỳ tài võ học vì thiên hạ mà bất chấp luyện Thần Quang nhưng chỉ có thể luyện đến tầng thứ 5 của bậc cao cấp nhưng không thể đột phá thêm. Lại không có cặp linh vật Loan Phụng hỗ trợ nhưng vẫn vì giang hồ mà quyết đấu với giáo chủ cùng thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo kết quả cuối cùng vẫn là bỏ mạng, từ đó Huyết Ảnh thần giáo càng hống hách, nhưng không hiểu sao 10 năm trước lại không có tung tích trên giang hồ. Có người nói bọn chúng đã tìm kiếm Thần Quang cùng cặp Loan Phụng để bảo trụ Huyết Ảnh thần giáo. Không hiểu sao hiện tại lại xuất hiện nơi đây? ” Yến Vĩ giải đáp thắc mắc cho nàng, hắn có chút tìm hiểu về Huyết Ảnh thần giáo thần bí này.

“Ma trận thuật?” Nàng không hiểu cụm từ này.

“Ân, ma trận thuật biến hóa khôn lường dùng đồng nhân để khai triển thuật. Khi vào trận một số đồng nhân giống như ảo ảnh, lúc ẩn lúc hiện, nhưng đối với người nội công thâm hậu có thể nhìn ra các đồng nhân ấy rất khác biệt, cũng chịu sự điều khiển của một đồng chủ, chỉ cần giết được đồng chủ là có thể phá trận, bất quá chưa ai có thể phá trận. Năm xưa sư tổ của Lâm lão quỷ cũng chỉ có thể phá được phân nửa mà thôi, cũng không tìm ra được đâu là đồng chủ.” Lời này là của Lệ Ảnh, nàng rất hứng thú với loại trận pháp này.

“Thiện tai, thiện tai. Năm xưa lão nạp được nghe sự phụ kể lại, sư tổ của ta khi ấy người cũng có hỗ trợ sư tổ của Lâm lão quỷ, người có phát hiện ra ba loại đồng nhân trong ma trận thuật đó, đã kể lại và dặn phải truyền cho trụ trì các đời để khi gặp được cao nhân mà hỗ trợ trừ hại cho võ lâm.” Phương trượng nhắm mắt hồi tưởng lại những gì được kể năm xưa.

“Đồng nhân trận khi mới bắt đầu mỗi trận khác nhau, bất quá cũng chỉ có 5 trận đã được triển khai và chỉ với cao thủ xứng tầm, nghe nói năm xưa ma trận thuật dùng để đối phó với Lâm sư tổ là ma trận 4 cấp thuật, trong đó có một số đồng nhân dường như là ảo ảnh nếu không có nội công thâm hậu thì sẽ không thể nhìn ra được vị trí đó có đồng nhân, trên đầu các đồng nhân còn có một số ký tự rất lạ, không ai hiểu đó là ký tự gì, hơn nữa các đồng nhân mà ta có thể nhìn thấy có hai loại là huyết đồng nhân và hoàng đồng nhân. Trên đầu huyết đồng nhân có cùng một ký tự trên đầu hoàng đồng nhân khác lại có các ký tự khác nhau. Trong khi giao đấu các đồng nhân thường xuyên thay đổi vị trí không theo quy luật nào cả, biến ảo vô cùng nhanh.” Phương Trượng dứt lời trong điện là một mảnh trầm mặc. hồi lâu sau không ai nói gì, lúc này nàng đang lâm vào suy nghĩ của riêng mình, hắn thấy thế cũng không phiền toái nàng.

Ma trận thuật ư? Sao ta cảm giác thấy dường như có điểm quen thuộc, chắc không phải là..? Không thể a.

Nàng tiến đến gần Ngô Đạo nhìn vào mắt lão, bây giờ lão như cá nằm trên thớt không đáng ngại,

“Nói, ngươi gặp U Vân ở đâu?”

“Trên đường rời khỏi Y Thủy cốc.”

“Thân phận của nàng ta?”

“Thánh nữ Huyết Ảnh thần giáo.” Lời nói của lão làm mọi người chấn kinh, bất quá cũng không ngoài dự đoán của nàng, mấy ngày qua ở Ảnh Liên các nàng cũng tra ra không ít manh mối.

“Vì sao ngươi hợp tác với Huyết Ảnh thàn giáo?”

“Ta lấy Thần Quang, làm bá chủ võ lâm, ta sẽ hỗ trợ bọn chúng tìm Loan Phụng.”

“Ngu ngốc.” Nàng nghe lão nói xong, một chưởng đánh chết lão, thật không ngờ cáo già Ngô Đạo lại có lúc ngu xuẩn như thế, lấy được Thần Quang, Huyết Ảnh thần giáo há để lão chiếm? Bất quá, thực lực của Huyết Ảnh mạnh như thế mà không trực tiếp đi cướp Thần Quang? Sao lại phải hợp tác với Ngô Đạo? Tại sao năm xưa Huyết Ảnh lại quy ẩn để bây giờ lại tái xuất? Rất nhiều điều khó hiểu, nhưng nàng sẽ từ từ tìm hiểu, nàng có hứng thú với ma trận thuật kia hơn.

Mọi người thấy một màn quỷ dị vừa rồi mà ngỡ ngàng không thôi, lúc nãy Ngô Đạo… kia… kia… là thôi miên thuật, bất quá đã luyện được đến cảnh giới rồi. Không ai biết được, cách không điểm huyệt và thôi miên thuật này là từ tầng thứ 6 đến tầng cao nhất là tầng thứ 10 trong Thần Quang bí tịch vì đã lâu lắm rồi chưa có ai luyện được tầng cao nhất này, mà chỉ nghe đồn là có môn thuật này nên mọi người nghĩ là một bí kíp khác.

“Ai ôi, Tuyết Thần ngươi thật giỏi nha? Ta thật ngưỡng mộ ngươi quá à.” Lệ Ảnh ánh mắt sùng bái nhìn nàng, chạy lại ôm chầm lấy cánh tay nàng, hai mắt sáng lên.

“Mỹ nhân, lát nữa ta sẽ tìm nàng đàm đạo, được không?” Nàng vuốt ve má Lệ Ảnh, da mặt thật tốt, thật trơn, mịn màng.

Không kịp để Lệ Ảnh phản ứng kịp đã bị một chưởng của hắn đẩy về phía Huyền Kha, Huyền Kha thấy thế vội đỡ Lệ Ảnh.

“Hoa tâm, ngươi tránh xa ta một chút, kẻo lây bệnh hoa liễu cho ta.”

“Ma nữ nhà ngươi đừng tưởng bở, ta đây mới không cần động vào ngươi.” Huyền Kha cũng không kém cãi lại, hai người gườm nhau, mãi cho đến khi nàng cất tiếng mới thôi.

“Phương trượng, các ký tự trên đầu của các đồng nhân kia như thế nào? Có thể minh họa lại cho tiểu nữ được không?” Nếu nàng không nhầm nàng có một đồng hương bất quá người đó đã về Tây Thiên rồi, thật không ngờ người này lại giỏi như vậy, nếu là nàng nàng cũng không thể nghĩ ra được. Nhưng mà phá trận nàng tin nàng có khả năng, bởi vì…

“Nàng biết gì chăng?” Hắn trầm ngâm từ nãy đến giờ, khi thấy Lệ Ảnh áp sát nàng hắn thật muốn một chưởng giết chết nữ nhân này, hắn còn chưa thân mật được như thế với nàng mà nàng ta lại cứ bâu tới, nữ nhân phiền phức. Nhưng khi nàng hỏi phương trượng về Ma Trận thuật thì hắn tò mò, lẽ nào nàng biết? Nhìn ánh sáng chợt lóe trong mắt nàng thì có lẽ thế.

“Tam muội, muội biết?” Song Tử cũng hồi hộp.

Mọi người trong đây ai cũng mong chờ, nếu nàng biết coi như giang hồ được cứu rồi.

“Ân, muội không chắc lắm, bất quá phải xem các ký tự mà Phương Trượng nói đến đã, nếu ta không nhầm thì… ta rất có duyên với nó.” Nụ cười thích thú nở trên môi nàng, thật thích thú chiêm ngưỡng đồng nhân trận.

“Ân, ngày đó sư tổ ta có ghi lại một số ký tự lạ đó để mong có người hiểu chúng, giờ ta sẽ họa lại, hi vọng Lâm cô nương nhận thức được chúng.”

Nói rồi Phương Trượng lấy giấy bút vừa được chuẩn bị họa lên vài nét đơn giản của ký tự lạ rồi đưa lên cho mọi người xem, mọi người không ai hiểu đó là gì cả, chỉ thấy các nét rất đơn giản, không hiểu chúng có ý nghĩ gì. Bất quá từ khi nàng nhìn thấy chúng con ngươi nàng bừng sáng, xem ra nàng đã đúng. Nàng thật có duyên mà, bởi vì chúng là… nhưng rất nhanh nàng thu hồi ánh mắt.

“Lâm cô nương, cô nương có nhận thức những ký tự kỳ quái này không?” Phương Trượng hỏi với ánh mắt mong chờ, tất cả mọi ánh mắt trong đại sảnh đều nhìn về phía nàng.

Nàng thoáng nhíu mày nhìn các ký tự kỳ lạ kia rồi lại nhìn sang mọi người đang nhìn nàng với ánh mắt mong chờ, tất cả đều nín thở chờ đợi câu trả lời từ nàng.

“Tất cả các đồng nhân đều là nam nhân?” Nàng hỏi một câu không ăn nhập với câu hỏi của mọi người, bất quá Phương Trượng cũng giải đáp thắc mắc của nàng.

“Đúng vậy, tất cả đều là nam nhân.”

Nàng trầm ngâm một hồi, mắt hiện lên tia thất vọng.

“Thật làm các vị thất vọng, ta không nhận thức Ma Trận thuật này.” Câu trả lời làm cho mọi người thất vọng, trong lòng mỗi nhân sĩ ở đây đều dấy lên một nỗi lo lắng cùng sợ hãi, chỉ sợ rằng lần trở lại này của Huyết Ảnh thần giáo sẽ còn lợi hại hơn xưa nhiều, như vậy võ lâm thật đang rất nguy hại.

Một suy nghĩ 18 thoughts on “Luyến Ái Vương Phi – C34

      1. ♥Lam Thiên Ngọc♥ ♣Khóc cho một quá khứ♣ ◄Điều không thể quên►

        @@~ nàng là mĩ nhân, mĩ nhân thì phải thùy mị dịu dàng a~~

        Thích

      2. ♥Lam Thiên Ngọc♥ ♣Khóc cho một quá khứ♣ ◄Điều không thể quên►

        Huhu nàng ah bóc tộ ta quá ta ‘tăng xông’ bây h T.T

        Thích

      3. ♥Lam Thiên Ngọc♥ ♣Khóc cho một quá khứ♣ ◄Điều không thể quên►

        được a~~ ta cũng ko phải sâu lười ^^ ta chỉ là cha mẹ của sâu lười thôi hí hí

        Thích

      4. ♥Lam Thiên Ngọc♥ ♣Khóc cho một quá khứ♣ ◄Điều không thể quên►

        hơ sao nàng lại khinh bỉ ta T.T ủy khuất ta nha oa oa

        Thích

      5. ♥Lam Thiên Ngọc♥ ♣Khóc cho một quá khứ♣ ◄Điều không thể quên►

        oa oa huhu ko chơi vs nàng nữa T.T ta ‘chăm’ vậy mà
        *ngồi trồng nấm tự kỷ*

        Thích

Bình luận về bài viết này