Luyến Ái Vương Phi – C63


Chương 63. Dụ dỗ trẻ vị thành niên

“Bảo bối, nàng hôm nay đừng sang chỗ Từ Yên được không? Cả tháng nay chúng ta không gần nhau a. Chúng ta là phu thê mới cưới đó.” Nam nhân nào đó ôm chặt nữ nhân vào trong lòng, giọng nói tràn đầy ủy khuất, giống như sủng vật sắp bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

“Chàng làm sao vậy? Ta chỉ là muốn gần gũi, an ủi muội ấy nhiều hơn mà thôi.” Nữ nhân không thể chịu nổi nhìn nam nhân của mình vẻ mặt đáng thương nhìn mình đành trừng mắt với hắn. Thật không hiểu dạo này hắn làm sao, rất hay nổi cáu. Nghe hạ nhân nói thường xuyên trong thư phòng đập phá đồ đạc, bới móc lỗi của hạ nhân để trừng phạt, khuôn mặt thì đằng đằng sát khí làm ai cũng không dám lại gần. Không hiểu hắn phát điên cái gì.

“Ta không thích, nữ nhân đó nhìn nàng rất trìu mến, rất khả nghi.” Cũng không phải hắn đa nghi hay ghen tị mà hắn thực sự nhận thấy như vậy. Hắn nhiều lần nhìn thấy trong mắt Từ Yên có một ngọn lửa vô hình nào đó nhìn Thần nhi, ngọn lửa nồng nhiệt cũng chứa chan tình cảm. Mà ánh mắt như vậy hắn đã thấy khi hoàng huynh nhìn nhị tỷ, khi Yến Vĩ nhìn đại tỷ, khi Huyền Kha nhìn Lệ Ảnh, và khi… hắn nhìn nàng. Nhưng nàng lại không nhận ra làm tức chết hắn.

“Chàng sao vậy? Đó là tình cảm tỷ muội, chàng lại suy diễn linh tinh.”

“Ta không suy diễn, anh mắt của Từ Yên nhìn nàng giống như ánh mắt ta nhìn nàng, giống ánh mắt của mấy xú nam nhân nhìn tỷ muội của nàng, nhưng lại không giống ánh mắt yêu thương các tỷ muội nàng nhìn nàng. Không phải mình ta nhận ra điều đó.”

“Chàng nói thật?”

“Ta sao có thể dối nàng?”

“Ta…” Nàng quả thực không nhận ra điều đó, chỉ mơ hồ cảm thấy Yên nhi đối với nàng khác với các tỷ muội của nàng, nhưng khác như thế nào thì nàng không biết, vì thế mà nàng không quan tâm lắm.

“Thần nhi, tối nay đừng sang đó được không?” Ánh mắt nồng nàn nhìn nàng ẩn chứa một ngọn lửa nóng dực, nàng cũng nhận ra điều đó và cũng hiểu nó có nghĩa là gì. Khuôn mặt trở nên đỏ bừng, vùi vào trong ngực hắn.

“Sắc lang.”

“Ta chỉ sắc với một mình nàng.” Giọng nói kìm nén dục vọng làm cho âm thanh trở nên trầm thấp đầy quyến rũ.

Nhanh chóng bế nàng tiến về phía giường, từ từ cởi từng mảnh áo trên người nàng và hắn ra, đến khi cả hai không một mảnh vải che thân, hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau không một khe hở, châm lên ngọn lửa dục vọng trên người nàng, nỉ non ghé vào tai nàng,

“Thần nhi, ta yêu nàng.”

“Vu, ta cũng yêu chàng, rất rất yêu.”

Hai người dần dần chìm vào dục vọng, trong phòng tràn ngập xuân sắc cùng tiếng rên rỉ khiêu khích. Cũng không biết qua bao lâu, hắn như con sói đói muốn nàng hết lần này đến lần khác đến khi nàng mệt lả mà ngủ thiếp đi hắn mới an tĩnh ôm nàng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên quá ngọn sào nàng mới tỉnh lại, hắn yêu thương nhìn nàng giúp nàng đi tắm thay quần áo rồi ăn điểm tâm sau đó mới rời Lãnh Hiên Viên đi tới Yên Vân Cư. Vừa rồi tiểu Nguyệt đã bẩm báo Yên nhi đã dọn đến Yên Vân Cư.

Vừa bước vào Yên Vân Cư, từ trong đã vang lên tiếng cười đùa của nữ nhân. Bước vào phòng đi đến bên cạnh Từ Yên nàng nhẹ giọng hỏi,

“Yên nhi, muội thấy chỗ ở mới thế nào?”

“Hoàn hảo, muội rất thích, cảm ơn đại tẩu.” Yên nhi đáng yêu mỉm cười nhìn Tuyết Thần, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương. Từ khi ở cùng Tuyết Thần, nàng cười nhiều hơn, tinh nghịch hơn mà cũng mạnh dạn hơn. Đôi khi còn chống đối Vu Hạo, mặc dù đã cố kìm nén bản thân nhưng vẫn không tự chủ được mà lộ ra yêu thương, mà dường như Vu Hạo đã phát hiện gì đó. Biết như vậy có thể Thần nhi sẽ nghi ngờ nhưng nàng không tự chủ được mà lộ ra tâm tư. Nàng không biết nếu Thần nhi biết được, liệu có đối xử tốt với nàng như bây giờ không? Hay cũng xa lánh nàng? Nàng chỉ cần bên Thần nhi, nhìn Thần nhi hạnh phúc là được rồi.

“Được rồi, nàng và Yên muội cũng không cần ngồi gần như thế.” Hắn lại gần kéo nàng ngồi lên đùi hắn, tách nàng và Từ yên ra, hắn vừa nhìn thấy trong mắt Từ Yên có sự yêu thương. Hắn vô hình cảm thấy bất an. Càng ngày Từ Yên này càng bộc lộ sự yêu thương của mình rõ hơn, nhiều lúc hắn cảm thấy Từ Yên giống như là tranh giành với hắn, ngang nhiên đối đầu hắn, vì thế nỗi bất an lo lắng trong lòng càng dâng lên.

Tay Tuyết Thần bị hắn kéo về, bỗng chốc tay Từ Yên trống không làm cho nàng trong lòng cảm thấy trống rỗng, tim bỗng quặn đau, tròng lòng một cỗ mất mát ngày càng dữ dội.

“Yên nhi, muội sao vậy? Không khỏe sao?” Tử Linh bỗng nhiên phát hiện Từ Yên khác lạ, khuôn mặt biểu hiện một sự thống khổ tột cùng.

“Muội không sao.” Gượng cười đáp lại Tử Linh, Từ Yên nghĩ mọi người đối xử với nàng rất tốt, không thể để vì nàng mà mất đi hòa khí, không thể làm mọi người lo lắng cho nàng.

“Linh nhi, ta cũng không khỏe, nàng phải quan tâm ta a.”

Sáng sớm nay Vu Thiên quyết định không vào triều, mấy ngày nay bận chính sự không gặp được Linh nhi của hắn, hắn nhớ đến phát điên rồi. Vì thế sáng nay hắn vội vàng chạy đến đây để nhìn Linh nhi của hắn. Vậy mà chưa được ôm cái nào thì Linh nhi đã bỏ mặc hắn để đến chỗ nghĩa muội mà hoàng đệ hắn mới nhận.

Gần đây đường lớn ngõ nhỏ đều thảo luận về vấn đề này. Nghe nói Từ Chiêu Nghi trong cung cũng càng lộng hành, mặc dù Từ Yên không được phong hào nhưng cũng là nghĩa muội của vương gia vì vậy càng ngạo mạn hơn. Xem ra hắn cũng nên tỏ thái độ một chút.

“Mau cút về đi, mau mà về với Từ Chiêu Nghi cùng các thê thiếp của ngươi đi, đừng đến bắn nước bọt lên mặt ta. Ghê tởm.” Tử Linh khủng bố quát mắng vào mặt hắn. Nàng cũng không hiểu vì sao, cứ nghĩ đến hắn có hậu cũng mỹ nữ là nàng lại không thấy thoải mái, trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng chán ghét điều này.

“Linh nhi, ta chỉ có mình nàng. Ta…”

“Câm miệng, ngươi còn nói, mau cút cho ta, hậu cung của ngươi là chuyện giả à?”

“Ta…”

“Vu Thiên, mặc dù ngươi là hoàng thượng, hậu cung ba ngàn nhưng ta cũng không thể để Linh nhi nhà chúng ta sớm tối đau khổ chờ ngươi sủng hạnh, vì vậy ngươi hãy quyết định đi. Hoặc là Linh nhi, hoặc là hậu cung ba ngàn.”

“Linh nhi, nàng cũng biết phụ hoàng cũng chỉ có mình mẫu hậu, hoàng đệ cũng chỉ có mình hoàng đệ muội, ta làm sao có thêm ai khác. Ta lập Từ Ngọc Lan làm Chiêu Nghi cũng chỉ vì cha nàng ta là thừa tướng, có công với triều đình, lúc đó hậu cung cũng không có ai, cần một người ra mặt quản, vì vậy ta mới đồng ý nạp nàng ta vào cung, nhưng ta chưa hề sủng hạnh nàng ta. Nàng tin ta.”

Không nhìn Tử Giao, Vu Thiên chân thành nhìn Tử Linh thái độ vô cùng khẩn trương. Vu gia có một khuyết điểm lớn đó là chung tình, điều này từ xưa đến nay chính là cấm kị trong hoàng gia, nhưng Vu gia cũng không quản, trong hậu cung mấy đời vua gần đây cũng chỉ có mình hoàng hậu, khi chưa có hoàng hậu thì sẽ lập tạm một Chiêu Nghi tạm thời trưởng quản hậu cung, khi hoàng thượng gặp được nữ nhân trong lòng, nguyện chỉ chung tình với nữ nhân đó, ngoại trừ gái lầu xanh thì bất kỳ xuất thân là gì đều có thể lập nữ nhân đó vì hậu, đương nhiên nữ nhân đó phải có tài, có đức còn sắc thì không quan trọng. Nhưng cái tài, đức của nàng mà bị dân chúng phỉ nhổ, chê cười thì vĩnh viễn đừng mong nàng được bước chân vào cung. Các đại thần trong triều cũng không được tham dự vào việc hậu cung của hoàng thượng, đây chính là tổ chế mà Hoàng thái tổ của Vu Thiên, Vu Hạo đã vì hoàng hậu của ngài ấy mà lập nên. Đương nhiên còn phải do hoàng đế tại vì quyết định, nếu hắn muốn hậu cung ba ngàn giai lệ cũng không phải làm trái tổ chế. Nhưng người trong Vu gia ba đời này chưa bao giờ nghĩ đến cái gì mà hậu cung ba ngàn. Đương nhiên hắn và Vu Hạo cũng như vậy.

“Tin ngươi thì được gì? Cũng không thể đảm bảo sau này ngươi không sủng hạnh nàng.” Nói xong xoay người rời khỏi Yên Vân Cư, trên mặt còn mang vẻ mất mát.

Hắn vẫn không hiểu, hắn không hiểu nàng thật sự muốn gì. Nàng có thể tin hắn không sủng hạnh nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia vẫn còn đó, vẫn là Chiêu Nghi của hắn, vẫn ở trong cung, còn nàng thì sao? Đến giờ vẫn không là gì của hắn. Yến Vĩ cùng Huyền Kha đã chính thức cầu hôn đại tỷ và tứ muội, cuối tháng cũng gả cho họ rồi. Tính ra chỉ còn vài ngày nữa là chỉ còn mình nàng độc thân, hắn không hiểu điều này sao? Nàng cười khổ bước về Tuyết Nguyệt Viện.

“Hoàng huynh , thật không hiểu ngươi không hiểu hay thật sự ngu ngốc.”

“Đệ muội có ý gì?”

“Hoàng thượng, người không hiểu là ta và Huyền Kha đã cầu hôn tỷ muội của nàng ấy, còn vài ngày nữa đại hôn, chỉ còn mình nàng ấy. Ngươi không hiểu sao? Không định cưới nàng ấy làm hậu sao? Bây giờ Huyền Kha cũng dẫn Lệ Ảnh về ra mắt phu phụ Huyền gia và sắp trở lại đây thành hôn. Vậy mà ngươi vẫn không có động tĩnh gì.”

“Dĩ nhiên là ta muốn, nhưng ta lại không thể quỳ để cầu hôn nàng ấy.”

“Không phải là vấn đề quỳ hay không quỳ mà là ngươi còn hậu cung nữ nhân của ngươi. Đó mới là khúc mắc trong lòng nàng ấy.”

Hồi lâu cũng không thấy Vu Thiên phản ứng, sau đó hắn bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi Yên Vân Cư.

“Hắn không sao chứ?”

“Đại tỷ yên tâm, hắn không sao. Là đệ đệ của hắn hai lăm năm ta hiểu hắn.”

“Ân, ta tin hắn không sao.”

Như nhớ ra điều gì, Tuyết Thần nhìn chăm chăm Vu Hạo nói một câu thật không ăn khớp.

“Vu, chàng hai lăm mà ta mới có 16, ở hiện đại chàng như vậy là bị phạt tù vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đó.”

Vu Hạo đứng hình, hắn dụ dỗ trẻ vị thành niên sao? Hoàn hảo đây là cổ đại. Chỉ có Yến Vĩ là mặt mày tươi tỉnh, may mắn tiểu Giao nhi của hắn đã trên tuổi vị thành niên. Cũng thật không hiểu tại sao ở hiện đại của tam muội lại có quy định 18 tuổi mới được coi là trưởng thành?

Bình luận về bài viết này