Luyến Ái Vương Phi | C72


Chương 72. Thần nhi… nàng nguy hiểm

“Nguy rồi, đây chính là Ma trận toàn vực chết.” Lạc Thiếu Phàm đứng bên cạnh mọi người cố gắng chống đỡ bản thân. Hắn lúc nãy cùng phương trượng và Uy Khâm tiền bối cũng bị vây khốn trong đó. Thực sự nó rất lợi hại. Hàng vạn lợi phong không ngừng tấn công bọn họ, bọn họ không thể nào tự thoát ra khỏi vực. Lúc nãy hắn bị đánh bật ra cũng là phải dùng nội lực chống đỡ nên mới giữ được mạng.

“Ma trận toàn vực chết?”

“Đúng vậy, lúc nãy ta cũng là bị nhốt vào trong đó, sau đó bị đánh bật ra, nhưng đó chỉ là vực đơn thuần còn đây là Ma trận vực chết, giam cầm hết thảy, hủy diệt hết thảy. Khụ khụ.”

“Thần. AAA. Buông.”

“Bây giờ ngươi cũng không xông vào trong được. Hãy bình tĩnh nghĩ cách đối phó. Không nên điên cuồng.”

“Đúng vậy, tam muội phu, ngươi lý trí lại một chút.”

“Hoàng đệ, đại tỷ nói đúng, ngươi nên lý trí. Không phải mù quáng xông vào mà cả hai cùng chết.”

“Nhưng Ma Trận thuật không phá được, không phá được, Thần nhi… nàng…”

Trong lúc mọi người bên ngoài đang vô cùng hoảng sợ cùng lo lắng không yên, lúc này trong ma trận vực, Tuyết Thần toàn thân đau nhức tê dại, sự đau đớn làm cho tinh thần nàng trở nên thanh tỉnh đôi chút. Cố gắng chống đỡ bản thân gượng dậy, đi lòng vòng một lát nhưng vẫn không phát hiện được đây là nơi nào, nàng giống như lạc vào trong thiên nhai vạn trượng, xung quanh sương khói mờ ảo không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, điều này làm cho nàng có chút hoang mang. Nàng đây là đang ở đâu?

“Ha ha ha, Tiêu phu nhân, cảm giác thế nào? Tuyệt vọng? Đau đớn? Hoang mang không biết mình đang ở đâu?”

“Huyết Tâm?”

“Là ta.” Thân ảnh Huyết Tâm dần hiện ra trước mắt nàng, nhưng nàng phát hiện, đó là ảo ảnh của Huyết Tâm, không phải là chân nhân thực của hắn. Làm sao có thể?

“Đây là đâu?” Nàng cố gắng trấn định bản thân, giữ cho mình thật bình tĩnh nhất. Lúc này nàng không thể hoang mang sợ hãi.

“Khá lắm, trấn tĩnh rất nhanh. Đây là vọng thiên nhai hay chính là vực, ngươi đang bị giam cầm trong Ma Trận toàn vực chết.” Huyết Tâm hiện tại rất đắc ý. Lúc nãy nàng và Vu Hạo xâm nhập bên trong ma trận thuật làm hắn rất sợ hãi. Ma Trận thuật rất lợi hại, nhưng một khi đã bị phá vỡ tấm lá chắn, phá từ trong ra, rất có thể Ma Trận thuật sẽ bị phá giải, đây cũng chính là điểm yếu của Ma Trận thuật. Nhưng tấm lá chắn kia cũng không dễ phá như vậy, không ngờ nàng và Vu Hạo lại tạo ra được một lỗ hổng mà len vào. Thân thủ quả thực rất nhanh. Cũng may hắn nhanh chóng nghĩ ra Ma trận vực chết sát chiêu lợi hại nhất, cũng là sát chiêu cuối cùng của Ma Trận thuật, dùng tất cả đồng nhân thi triển vực giam cầm hết thảy, tiêu diệt hết thảy, không nghĩ Vu Hạo lại thoát được.

Thật ra nếu là người khác phá được lá chắn đi vào bên trong hắn cũng không e ngại thậm chí còn vài phần khinh bỉ kẻ không tự biết lượng sức. Nhưng nàng và Vu Hạo lại khác, hai kẻ biến thái, vô cùng thông minh và có sức mạnh, hơn nữa nàng lại có Thần Quang. Sư phụ hắn kể lại cho hắn nghe, Thần Quang khi đạt đến cảnh giới chi cực có thể kêu gọi được Loan Phụng thần ưng phá giải ma trận thuật, nhưng từ khi có Ma Trận thuật, từ khi có Thần Quang ngoại trừ lão tổ sáng tạo ra bộ Thần Quang có thể kêu gọi được Loan Phụng thì cũng không có ai thức tỉnh được cặp thần ưng kia. Hơn nữa đó cũng chỉ là nghe nói, có người hoài nghi rốt cuộc Loan Phụng thần ưng là có thật hay không. Nhưng sư phụ hắn nói Loan Phụng thần ưng là có thật. Là một cặp thần ưng một băng một hỏa, đó là tất cả những gì về thần ưng mà hắn được biết. Sư phụ cũng dặn hắn phải cẩn thận với người có được Thần Quang, không cần biết kẻ đó có kêu gọi được Loan Phụng hay không, cứ hủy diệt, trừ đi mối nguy hại là tốt nhất.

(Cặp Loan Phụng là một trống một mái, Loan là mái chính là Phượng Hoàng băng, Phụng là trống, là Phượng Hoàng lửa, đây chỉ là trong chuyện của ta mà thôi còn thông tin về Phượng Hoàng thì mọi người có thể lên Google, có nhiều loại Phượng Hoàng, mọi người có thể tham khảo tại đây.)

Hôm nay Lâm Tuyết Thần chính là mối nguy hại của hắn, vì vậy, hắn cũng không e ngại mà trảm thảo trừ căn.

“Ma trận toàn vực chết? Nghe có vẻ rất lợi hại?” Áp chế một tia sợ hãi vào sâu trong lòng, khiêu mi thách thức nhìn Huyết Tâm.

“Đúng vậy, không những hủy diệt toàn bộ sinh vật bên trong vực, mà còn có thể hủy diệt hết thảy nằm ngoài tấm lá chắn phòng ngự trong vòng bán kính hai mươi trượng, xem ra những người ngoài kia cũng không tránh khỏi chịu chung số phận với ngươi a.”

Hủy diệt hết thảy? Thực dọa người, thật sự lợi hại như vậy sao? Nàng đã đánh giá thấp Ma Trận thuật này sao?

“A, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, lá chắn phòng ngự kia không thể công từ bên ngoài, chỉ có thể dựa vào thực lực của ngươi. Nếu ngươi phá được vực như vậy hết thảy sẽ không sao, nhưng nếu ngươi không làm được, lúc đó…”

“Lâm Tuyết Thần, ta đổ muốn xem ngươi dùng Thần Quang như thế nào phá được sát chiêu cuối cùng của Ma Trận thuật của Huyết Ảnh thần giáo ta. Ha ha ha.”

Thân ảnh Huyết Tâm biến mất, sau đó cảnh vật biến ảo, sương khỏi mờ ảo nhạt dần nhưng cũng không tan hết, cũng đủ để nàng biết được vị trí của nàng hiện tại. Bên trên nàng là thiên nhai cao không thấy đỉnh, bên dưới chân nàng là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, chỉ cần nàng xa chân một chút là tính mạng cũng không còn. Nàng vội vàng tránh xa vực sâu vạn trượng kia, tìm kiếm xung quanh. Đột nhiên mười sáu đồng nhân xuất hiện thi triển ma trận thuật tấn công về phía nàng, giam nàng trong ma trận, lúc này không có lá chắn phòng ngự, nàng có thể thoải mái thâm nhập ma trận, chỉ có điều lại không thể thoát ra. Chỉ có thể toàn lực đối phó.

Lúc bên ngoài nàng đã đoán được đồng chủ chính là một trong hai đồng nhân chính giữ trên đường chéo chính, vì thế nàng tiếp cận hai tên đồng nhân này, nhưng có điều bước đi của nàng không theo ý nàng muốn, luôn bị các đồng nhân chi phối, đánh dẫn đường nàng sang hướng khác, phải vô cùng vất vả cùng tổn hao nội lực nàng mới tiếp cận được hai đồng nhân kia, lúc này trên người nàng quần áo đã rách nát đến đáng thương, cái bang nhìn thấy còn hãnh diện vì có người nghèo nàn hơn họ, quanh thân là máu, nội lực tổn hao làm nàng cảm giác muốn kiệt sức, mồm không ngừng thở hồng hộc, thân mình không ngừng thi triển Thần Quang kiếm pháp cùng Vũ Thần Phi Uyển.

Không ngừng dùng không điểm huyệt, không ngừng thôi miên nhưng hiệu quả cũng không quá lớn, rất nhanh chúng lại có thể tự giải khai huyệt đạo. Mà cẩu huyết hơn là, hai cái đồng nhân kia dường như không phải đồng chủ. Nếu không phải nàng có xem qua phim về thiếu lâm tự biết được điểm yếu của đồng nhân thì còn lâu mới giết được đồng nhân, phỏng chừng đánh đến lúc nàng mệt quá rồi chết luôn a. Nàng dùng Loạn Vũ Phi Diệt uyển chuyển như múa, tạo ra vô số đạo phong nhuận ‘vờn quanh’ các đồng nhân khác. Nàng biết chiêu này đối với kẻ khác chính là đoạt mệnh, nhưng với đồng nhân chỉ có thể phân tán lực công kích của chúng mà thôi. Lại dùng Thần Quang Hấp Công hấp thu nội lực của đồng nhân, thôi miên chính mình sau đó thi triển Vũ Thần Phi Uyển thật khó khăn lắm mới giết được một đồng nhân mà nàng cho là đồng chủ.

Nhưng Ma Trận thuật không bị tiêu diệt, tuy là cảm giác được suy yếu đi một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi không phải là đã phá giải.

Thực con mẹ nó. Rốt cuộc đây là có chuyện gì, nàng cũng sắp không chịu được nữa rồi. Chống chọi đến khắc này thì nàng cũng quá trâu rồi, chuyển thành tê giác rồi chứ trâu bò gì nữa. Thế mà Ma Trận thuật lại không hề xi nhê gì. Biến thái.

“Khá lắm, có thể tìm ra và giết được một đồng phó của Ma trận thuật, ngươi cũng thật lợi hại. Nhưng giữ lại ngươi thật quá nguy hiểm. Vì vậy đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc.”

Gióng nói của Huyết Ảnh lại vang lên lôi kéo sự chú ý của nàng.

Một đồng phó? Như vậy trong trận này không chỉ có một đồng phó duy trì đồng chủ, nếu chỉ có một đồng phó như vậy nếu đồng phó chết cũng có nghĩa đồng chủ cũng gặp nguy. Nhưng có vẻ đồng phó này cũng không phải quá mức quan trọng nên Ma Trận thuật mới không suy yếu nhiều như vậy. Như vậy đồng chủ đâu? A, ma trận nghịch đảo, sao mình không nghĩ ra sớm nhì, ma trận nghịch…

“AAAAAA.”

Vì mải suy nghĩ nên đã bị phân tâm, một đạo phong nhuận từ bốn phía xung quanh tích tụ liên tục bắn về phía nàng, không kịp tránh né toàn thân nàng bị các đạo phong nhuận đó bắn trúng bật ra khỏi ma trận đập vào vách thiên nhai rồi bật ra. Khí tức dâng trào, máu không ngừng trào ra khóe miệng, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, tâm mạch giống như bị đứt đoạn.

“Khụ khụ, phụt.” máu cứ thể chảy xối xả.

Con mẹ nó cái gì mà linh khí trời đất lợi hại. Âm dương quái khí này mới lợi hại. Âm dương quái khí mà đồng nhân hấp thụ từ vực và thiên nhai bắn vào người nàng làm cho đau đớn càng thêm lợi hại. Đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ, cả người cảm giác lúc nóng lúc lạnh, trong cơ thể như có hai luồng âm khí và dương khí không ngừng lưu chuyển tàn phá bên trong cơ thể nàng.

Mà lúc này, ở bên ngoài cũng không yên ổn. Các đạo lợi phong không ngừng bị Ma trận vực chết kia hút vào, xung quanh cũng bị tàn phá, không khí giống như bị hút dần đi. Phía trên bầu trời chỗ Ma Trận Vực sấm sét không ngừng nổi lên đánh vào màn khói dày đặc của Ma Trận Vực kia. Đúng lúc Tuyết Thần trong ma Trận Vực rơi vào hiểm cảnh, Vu Hạo cũng không khá khẩm, trong cơ thể dâng lên cỗ nhiệt khí bừng bừng, khí huyết lưu tràn, Vu Hạo không khống chế được mà bị thổ ra một ngụm huyết, ngã ra đất, may mắn Yến Vĩ phản ứng nhanh đỡ được.

“Thần.. Thần nhi.”

“Vu Hạo, ngươi sao vậy? Tỉnh, tỉnh.”

“Tam tỷ phu, huynh sao vậy? Tỉnh lại.”

“Thần nhi… nàng nguy hiểm.” Có lẽ đây là tâm ý tương thông, hắn như cảm nhận được Tuyết Thần nguy hiểm, hơi thở như có như không, tim bỗng quặn thắt tâm mạch tổn thương, làm cho khí huyết lưu tràn mà thổ huyết như vậy.

“Ngươi là nói tam muội nguy hiểm?”

“Tam muội, muội ấy…”

Một suy nghĩ 20 thoughts on “Luyến Ái Vương Phi | C72

      1. giống bạn tỷ, mấy cái mẹo vặt thì thông minh lắm, thế mà học thì không thể nào khá nổi, nhưng àm cũng có cái hay, mấy cái nó làm và nghĩ ra hay lắm nha. Em có khi nào chuyển sang nghiên cứu nghệ thuật không?

        Thích

      2. muội chắc gắn đời muội vs mấy con số, số liệu của kế toán rồi tỷ ơi… hic, trào lưu theo dân tình học kinh tế là đây… hic… hồi cấp 2,3 cũng chuyên văn này nọ, lên đây bị số liệu hóa hết… văn chương mai một hết lun :(((

        Thích

      1. uhm, đã nhắc đến là phải dùng, có một số tình tiết tỷ cũng quên mất, đến lúc viết xong rồi mới nhớ ra, lại phải sửa lại, có chỗ thấy không hợp lý viết xong cũng phải sửa cho hợp lý, viết đi không sao, sửa lại mới khổ.

        Thích

      1. Huyết Tử Lam

        Tỷ biết Hội An, chỉ có điều tỷ chưa bao giờ được đi đâu cả, nên cũng chưa được đi Hội An. Tỷ nghe nói Hội An đẹp lắm.

        Thích

Bình luận về bài viết này