Luyến Ái Vương Phi – C3


Chương 3. Tạm biệt đời sinh viên P3

Tại quán 747

“Lữ Khiêm” Đang ngồi vuốt ve cô bồ mới bỗng nghe thấy tiếng gằn sau lưng, quay lại thấy Moon, cô đi cùng với ba cô bạn cùng phòng mà có lần đến rủ Moon đi chơi anh ta đã gặp, anh ta xa xẩm mặt mày, tỏ vẻ không vui, cao giọng nói: “Không phải anh nói chúng ta chia tay rồi sao? Em còn muốn làm phiền anh.”

“Em đâu có phiền gì anh đâu, em chỉ cùng bạn đi uống nước tình cờ gặp anh nên qua chào hỏi thôi, đừng giận dữ như vậy chứ? Hại cho sức khỏe đấy!” Moon tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói.

“Thế thì cảm ơn, em chào hỏi rồi có thể đi được rồi đó, anh không tiễn.”

“Anh…” Moon giận tím mặt, vương bát đản, cô nhẫn, xem tí nữa Linh Linh ra tay xem hắn vênh váo như thế nào? Đánh mắt ra ý cho Lâm Linh, Moon tránh sang một bên cho Lâm Linh lên sàn.

“Xin chào, Lữ Khiêm! Thật khéo, gặp cậu ở đây. Lần trước cậu lên rủ Moon đi chơi đúng lúc tớ đang bận, không chào hỏi được, rất xin lỗi!” Lâm Linh nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, chìa tay về phía Lữ Khiêm.

“Ơ..à xin chào.” Lữ Khiêm còn đang ngạc nhiên về thái độ của Lâm Linh, lại ngây ngốc nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Linh rồi đờ đẫn đưa tay ra bắt lấy tay Lâm Linh mà không biết mình sắp thân bại danh liệt.

“Uhm, đây là bạn gái cậu sao? Rất đẹp.” Lâm Linh vẫn giữ nụ cười thân thiện hỏi Lữ Khiêm, nhưng lại không nhìn người con gái bên cạnh, chỉ nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Lữ Khiêm. Lữ Khiêm hiện giờ đang bị chìm đắm trong ánh mắt đen tuyền, cuốn hút của Lâm Linh, ánh mắt mà khiến mọi người chỉ cần nhìn vào thì có thể làm bất cứ việc gì mà chủ nhân của đôi mắt đó sai khiến mà không thể phản bác, không phát hiện ra điều gì không đúng. Thấy Lữ Khiêm ngây ngốc cười, Lâm Linh biết con mồi đã bị bắn trúng. Lâm Linh nhẹ giọng nói với Lữ Khiêm.

“Uhm, cậu hét to lên cho mọi người trong quán này biết rằng đây là bạn gái cậu như thế mới tỏ rõ tâm ý của cậu với cô ta nha, Và…” Lâm Linh ghé sát vào tai Lữ  Khiêm, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường, chỉ để cho mình anh ta nghe, “Hãy tát cô ta 2 cái vào 2 má thật mạnh cho tôi.”  Nói xong cô ban phát cho hắn ta nụ cười mê hoặc.

Dứt lời, Lữ Khiêm đờ đẫn gào to làm mọi người chú ý, không quan tâm sắc đỏ trên mặt cô bạn gái bên cạnh, và khuôn mặt nén nhịn cười đến méo mó của Moon, Bom, Hướng Tuyết.

Hôm nay là chủ nhật, nên trong quán cũng khá đông khách.

“XIN MỌI NGƯỜI CHÚ Ý… TÔI XIN ĐƯỢC PHÉP GIỚI THIỆU… ĐÂY LÀ BẠN GÁI TÔI.” Chưa để mọi người hết ngỡ ngàng, cô bạn gái bên cạnh đỏ mặt nhìn anh hãnh diện, thì mọi người lại nghe được 2 âm thanh thanh thúy của tiếng bạt tai vang lên,

“Ba”

“Ba”

Mọi người trong quán không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, còn cô gái thì tức giận, xấu hổ đến bật khóc, tặng cho anh ta cái tát rồi bỏ chạy, không quên ban cho anh ta 3 chữ vàng,

“Đồ khốn nạn.”

Còn nam chính vẫn ngây ngốc quay sang Lâm Linh cười, cô và bạn mình cố nén cười, lấy tay bịt miệng giống như hết sức ngạc nhiên, mọi người trong quán thì chỉ biết lắc đầu, bình phẩm,

“Thật khốn nạn.”

“Nam nhân đáng chết, vừa giới thiệu bạn gái xong đã tát người ta.”

Lâm Linh cố nín cười lấy bình tĩnh, nhìn xâu vào mắt anh ta nói: “Anh cởi áo sơmi và quần tây ra, lên sân khấu nhảy điệu Abracadabra.”

Đúng lúc ấy Moon đã quay lại ra dấu ok, không biết cô đã dở mánh khóe gì mà trên sân khấu của quán đã có hai chàng trai lực lưỡng, sắc mặt lạnh lùng đứng khoanh tay như bức tượng và nhạc Abracadabra cũng nổi lên. Lữ Khiêm chỉ biết ngây ngốc đứng đó cởi áo sơmi và quần tây, hiện giờ anh ta chỉ còn mặc mỗi quần tommy màu đen và áo 3 lỗ màu trắng, lững thững đi lên sân khấu nhảy điệu Abracadabra vui nhộn, anh ta uốn éo thân hình vạm vỡ của mình một cách ngớ ngẩn. Mọi người thấy thế, người thì xấu hổ, người thì hò hét, có người lại còn lấy điện thoại ra quay phim nữa, thật… không còn gì để nói.

Các cô cũng không còn hứng thú xem, tin rằng chỉ sáng mai thôi, clip này sẽ được phát tán ra toàn trường, đúng là anh ta sẽ thân bại danh liệt. Bốn cô gái cùng nhau ra khỏi quán, khi bóng dáng của bốn người biến mất, lúc này nam diễn viên Abracadabra mới tỉnh lại sau một hồi u mê, anh ta xấu hổ, chỉ muốn chui vào lỗ nào cho xong, chạy vội ra vơ quần áo rồi lỉnh vào nhà vệ sinh mất hút, và biết đâu sau này anh ta sẽ “nổi tiếng” khắp nước ấy chứ.

Còn 4 cô gái của chúng ta sau khi ra khỏi quán bắt đầu cười nghiêng ngả, cố gắng nhịn cười để bình luận,

“Lâm Linh! Cậu độc thật!”

“Quá thâm!”

“Tàn ác”

“Quá khen! Quá khen.” Lâm Linh vô tư đón nhận ánh mắt thán phục của mọi người. Cũng tại hắn ta trêu đúng lúc cô đang bực mình, thật đau lòng vì đang đọc đến đoạn hay thì tác giả lại drop làm mất công ghiền, lại còn mất mấy chục nghìn mua xúc xích và xoài rầm cho Hướng Tuyết! Hưm. Đáng đời.

“Thôi bây giờ chúng ta đi giải quyết lời hứa chứ nhỉ?” Lâm Linh lên tiếng nhắc Moon.

“OK! Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt! Tớ dẫn mọi người đi!” Moon hào phóng, dù sao hôm nay cô rất hả dạ, trả thù được, ai chẳng hưng phấn.

“Tớ phải được ăn nhiều hơn mọi người.” Dù sao cô cũng là người “vất vả” nhất, phải được hưởng phúc lợi cao hơn chứ, hắc hắc.

“OK” Cả 3 còn lại đồng thanh

“Let’s go!”

Quá hưng phấn vì xả được cục tức, Moon băng qua đường mà không hề để ý có một chiếc ô tô đang lao nhanh đến, Lâm Linh thấy thế vội hét: “Cẩn thận” rồi không kịp nghĩ, theo quán tính nhanh tay kéo Moon vào. Nhưng không ngờ cô lại trượt chân nên khi kéo tay Moon đẩy vào lề đường thì cô lại bị mất đà ngã ra giữa lòng đường và…

“Két”

“Rầm”

“LÂM LINH.” Ba người sợ hãi thét to tên .

Nhưng cô không còn nhận thức được gì nữa rồi, xung quanh tối đen cô lâm vào hôn mê, trước khi mất đi ý thức, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ: “xúc xích, xoài xanh, truyện của tớ”.

Một suy nghĩ 10 thoughts on “Luyến Ái Vương Phi – C3

Bình luận về bài viết này